Pottery production in ancient Akrotiri

Nội dung chỉ dành cho tài khoản đăng ký

Đăng ký
  • Chúng tôi chấp nhận các phương thức thanh toán sau đây: Thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ, PayPal, chuyển khoản ngân hàng và tiền mặt.
    Chúng tôi sẽ không thu thêm phí cho bất kỳ hình thức thanh toán nào.
  • Đối với sản phẩm có giá: Sau khi chúng tôi ghi nhận thông tin đã thanh toán sản phẩm của bạn, sản phẩm sẽ được mở khóa và bạn có thể xem trực tiếp và tải tài liệu sản phẩm.
  • Đối với thành viên trả phí: Bạn có thể mua và thanh toán sản phẩm với giá 0đ để tải tài liệu sản phẩm.
  • Bạn có thể liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ mở khóa sản phẩm sớm nhất.
  • Nếu bạn gặp vấn đề về sản phẩm của chúng tôi trong thời gian sử dụng, vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ xử lý sớm nhất nhé.

Xem trước mẫu

Pottery production in ancient Akrotiri

Excavations at the site of prehistoric Akrotiri, on the coast of the Aegean Sea, have revealed much about the technical aspects of pottery manufacture, indisputably one of the basic industries of this Greek city. However, considerably less is known about the socio-economic context and the way production was organised.

The bulk of pottery found at Akrotiri is locally made, and dates from the late fifteenth century BC. It clearly fulfilled a vast range of the settlement’s requirements: more than fifty different types of pots can be distinguished. The pottery found includes a wide variety of functional types like storage jars, smaller containers, pouring vessels, cooking pots, drinking vessels and so on, which all relate to specific activities and which would have been made and distributed with those activities in mind. Given the large number of shapes produced and the relatively high degree of standardisation, it has generally been assumed that most, if not all, of Akrotiri pottery was produced by specialised craftsmen in a non­domestic context. Unfortunately neither the potters’ workshops nor kilns have been found within the excavated area. The reason may be that the ceramic workshops were located on the periphery of the site, which has not yet been excavated. In any event, the ubiquity of the pottery, and the consistent repetition of the same types in different sizes, suggests production on an industrial scale.

The Akrotirian potters seem to have responded to pressures beyond their households, namely to the increasing complexity of regional distribution and exchange systems. We can imagine them as full­time craftsmen working permanently in a high production-rate craft such as pottery manufacture, and supporting themselves entirely from the proceeds of their craft. In view of the above, one can begin to speak in terms of mass-produced pottery and the existence of organised workshops of craftsmen during the period 1550-1500 BC. Yet, how pottery production was organised at Akrotiri remains an open question, as there is no real documentary evidence. Our entire knowledge comes from the ceramic material itself, and the tentative conclusions which can be drawn from it.

The invention of units of quantity and of a numerical system to count them was of capital importance for an exchange-geared society such as that of Akrotiri. In spite of the absence of any written records, the archaeological evidence reveals that concepts of measurements, both of weight and number, had been formulated. Standard measures may already have been in operation, such as those evidenced by a graduated series of lead weights – made in disc form – found at the site. The existence of units of capacity in Late Bronze Age times is also evidenced by the notation of units of a liquid measure for wine on excavated containers.

It must be recognised that the function of pottery vessels plays a very important role in determining their characteristics. The intended function affects the choice of clay, the production technique, and the shape and the size of the pots. For example, large storage jars (pithoi) would be needed to store commodities, whereas smaller containers would be used for transport. In fact, the length of a man’s arm limits the size of a smaller pot to a capacity of about twenty litres; that is also the maximum a man can comfortably carry.

The various sizes of container would thus represent standard quantities of a commodity, which is a fundamental element in the function of exchange. Akrotirian merchants handling a commodity such as wine would have been able to determine easily the amount of wine they were transporting from the number of containers they carried in their ships, since the capacity of each container was known to be 14-18 litres. (We could draw a parallel here with the current practice in Greece of selling oil in 17 kilogram tins)

We may therefore assume that the shape, capacity, and, sometimes

...

Sản xuất gốm của người Akrotiri cổ đại

Các cuộc khai quật tại thành phố Akrotiri thời tiền sử, trên bờ biển Aegean, đã tiết lộ nhiều điều về các khía cạnh kỹ thuật của sản xuất gốm, chắc chắn đây là một trong những ngành công nghiệp cơ bản của thành phố Hy Lạp này. Tuy nhiên, bối cảnh kinh tế xã hội và cách thức tổ chức sản xuất thì ít được biết đến.

Phần lớn đồ gốm được tìm thấy tại Akrotiri được sản xuất tại địa phương, và có niên đại từ cuối thế kỷ 15 trước Công nguyên. Nó rõ ràng đã đáp ứng một loạt các nhu cầu sinh hoạt: hơn năm mươi loại bình khác nhau có thể được phân biệt. Đồ gốm được tìm thấy bao gồm một loạt các loại chức năng như các thùng chứa, hủ chứa nhỏ hơn, bình để rót, nồi nấu ăn, bình uống nước, v.v., tất cả đều liên quan đến các hoạt động cụ thể và sẽ được thực hiện và phân phối một cách kỹ lưỡng. Với số lượng lớn các hình dạng được sản xuất và mức độ tiêu chuẩn hóa tương đối cao, người ta thường cho rằng hầu hết, nhưng không phải tất cả, đồ gốm Akrotiri được sản xuất bởi các thợ thủ công lành nghề cho mục đích đồ dùng gia đình. Thật không may, cả xưởng gốm và lò nung đều không được tìm thấy trong khu vực khai quật. Lý do có thể là các xưởng gốm được đặt ở ngoại vi của địa điểm, chưa được khai quật. Trong tất cả các trường hợp, sự phổ biến của đồ gốm, và sự lặp lại nhất quán của cùng một loại ở các kích cỡ khác nhau, cho thấy sản xuất trên quy mô công nghiệp.

Các thợ gốm Akrotirian dường như đã cung cấp vượt ra ngoài nhu cầu gia đình của họ, cụ thể là sự phức tạp ngày càng tăng của các hệ thống phân phối và trao đổi khu vực. Chúng ta có thể tưởng tượng họ là những thợ thủ công làm việc toàn thời gian gắn bó trong một nghề thủ công có tốc độ sản xuất cao như sản xuất đồ gốm và tự sản xuất hoàn toàn từ số tiền thu được từ nghề của họ. Theo quan điểm trên, người ta có thể bắt đầu nói về đồ gốm được sản xuất hàng loạt và sự tồn tại của các hội thảo có tổ chức của thợ thủ công trong giai đoạn 1550-1500 trước Công nguyên. Tuy nhiên, làm thế nào sản xuất đồ gốm được thực hiện tại Akrotiri vẫn là một câu hỏi mở, vì không có bằng chứng tài liệu thực sự. Toàn bộ kiến thức của chúng ta đến từ chính vật liệu gốm, và những kết luận dự kiến có thể được rút ra từ nó.

Việc phát minh ra các đơn vị số lượng và một hệ thống số để đếm chúng có tầm quan trọng thiết yếu đối với một xã hội giao thương như của Akrotiri. Mặc dù không có bất kỳ hồ sơ bằng văn bản nào, bằng chứng khảo cổ học cho thấy các khái niệm về các phép đo, cả về trọng lượng và số lượng, đã được xây dựng. Đo lường tiêu chuẩn có thể đã được đưa vào sử dụng, chẳng hạn như cách đo bằng cách sử dụng các khối chì được chia nhỏ khối lượng – được làm ở dạng đĩa – được tìm thấy tại khu vực. Sự tồn tại của các đơn vị đo sức. chứa trong thời kỳ đồ đồng muộn cũng được chứng minh bằng ký hiệu của các đơn vị đo chất lỏng cho rượu vang trên các thùng chứa được khai quật.

Cần phải thừa nhận rằng chức năng của bình gốm đóng một vai trò rất quan trọng trong việc xác định các đặc điểm của chúng. Chức năng riêng biệt sẽ ảnh hưởng đến việc lựa chọn đất sét, kỹ thuật sản xuất và hình dạng và kích thước của bình. Ví dụ, các bình lưu trữ lớn (pithoi) sẽ là được dùng để lưu trữ hàng hóa, trong khi các bình nhỏ hơn sẽ được sử dụng để vận chuyển. Trên thực tế, chiều dài cánh tay của một người đàn ông sẽ giới hạn kích thước của một cái bình với dung tích khoảng hai mươi lít; Đó cũng là mức tối đa mà một người đàn ông có thể thoải mái mang theo.

Do đó, các kích thước khác nhau của thùng chứa sẽ đại diện cho số lượng tiêu chuẩn của một hàng hóa, đó là một yếu tố cơ bản trong chức năng trao đổi. Các thương nhân Akrotiri buôn bán một mặt hàng như rượu vang sẽ có thể xác định dễ dàng lượng rượu vang họ vận chuyển từ số lượng thùng họ mang theo trong tàu của họ, vì dung tích của mỗi thùng được biết là 14-18 lít. (Chúng ta có thể liên kết một sự tương đồng ở đây với thực tiễn hiện tại ở Hy Lạp về việc bán dầu trong thùng 17 kg)

Do đó, chúng ta có thể cho rằng hình dạng, sức chứa và, đôi khi

...

Để xem được đầy đủ nội dung và tải dữ liệu, bạn phải trở thành thành viên của chúng tôi và trả phí cho tài liệu (nếu có)