THE SEARCH FOR COLOUR

THE SEARCH FOR COLOUR
THE SEARCH FOR COLOUR
  • Chúng tôi chấp nhận các phương thức thanh toán sau đây: Thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ, PayPal, chuyển khoản ngân hàng và tiền mặt.
    Chúng tôi sẽ không thu thêm phí cho bất kỳ hình thức thanh toán nào.
  • Đối với sản phẩm có giá: Sau khi chúng tôi ghi nhận thông tin đã thanh toán sản phẩm của bạn, sản phẩm sẽ được mở khóa và bạn có thể xem trực tiếp và tải tài liệu sản phẩm.
  • Đối với thành viên trả phí: Bạn có thể mua và thanh toán sản phẩm với giá 0đ để tải tài liệu sản phẩm.
  • Bạn có thể liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ mở khóa sản phẩm sớm nhất.
  • Nếu bạn gặp vấn đề về sản phẩm của chúng tôi trong thời gian sử dụng, vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ xử lý sớm nhất nhé.

Xem trước mẫu

The Search for Colour

We seldom reflect on the artificial colour of modern merchandise. A blue car is blue; a red chair, red; a green bicycle, green. But why does it have colour? Answer, because its surface contains pigment. If this was originally dissolved in a carrier liquid to transfer the colour, it is known as a dye, but whatever the case, since colour is the most visible element in all objects we desire, pigments can be said to be the basis of customer choice, and therefore of almost all hard trade and transactions. Consequently, production of this substance is big business, now accounting for over twenty billion dollars annually in global sales—yet there was a time when none of it existed.

Going back into the mists of prehistory, objects, tools, and clothing were all earthen and bland, without anything except their natural colours. The first pigments used were of mineral origin — from natural clays tinted by the presence of iron-oxides. The best known examples are the gold colour of ochre, the brown of umber, and the yellow of sienna. These were ground up and mixed with fat to create paint, used, for example, in the earliest European cave paintings. Ash, as well as charcoal (derived from heating wood in the absence of oxygen), were also used to provide black, but in the search for colour, it was soon discovered that biological matter, such as plants, animal waste, mollusks, and insects, could yield more interesting results.

Crimson —a bright red colour—is a good example. It was extracted from kermes, a small insect found on Southern-European oak trees. The pigment is a constituent of the carminic acid produced inside the creature’s body, used to discourage predation by birds or other insects. However, with the trees being large and bushy, and the sap-feeding insects few and far between, pigment production was a meticulous and time-consuming process. This increased the price of the product, the end result being that, in Northern Europe, pure crimson long remained a luxury colour for clothing and textiles.

Interestingly, across the Pacific Ocean, people were producing the same colour from the same chemical within another insect. They were called cochineals: small scaly creatures which breed in abundant clusters on the fleshy leaves of a commonly occurring cactus. These insects have many advantages over kermes. Being so prolific and so easily seen by predators, they need to produce higher concentrations of carminic acid for protection, up to a quarter of their body weight. The pigment which results is also stronger and longer-lasting. Finally, the insects are far more easily obtained, being simply scrapped or knocked off the cactus leaves, Thus, after the Spanish conquest of Mexico, cochineals replaced kermes almost completely, becoming a lucrative Central American export for the next few centuries.

The lure of crimson was only exceeded by the vivid ‘Tyrian purple’ — a colour which had ranked in highest favour since antiquity. Its source was the medium-sized Murex sea snail. With a range around the coastal Mediterranean, early civilisations there soon realised that the mucus the snail secretes when poked and prodded could be treated to produce a purplish-blue dye which did not fade with time. However, by needing thousands of sea snails and using a complicated (and still little known) process, all for the production of only small amounts of pigment, the colour was so expensive it could only be afforded by the ruling classes. This led to purple becoming associated with royalty. Roman emperors traditionally wore clothing of this colour.

For a less durable blue, suitable for dyeing clothes, the indigo plant was discovered. Its leaves were fermented, and then left to age, and the sediment eventually produced was dried, treated, then reduced to a blue powder. This pigment can, in fact, be said to be the oldest used to colour fabric. It is one reason jeans were originally blue, and remain so to this day, indigo being the dye

...

Hành trình đi tìm màu sắc

Chúng ta hiếm khi cân nhắc về màu sắc nhân tạo của hàng hóa hiện đại. Một chiếc xe hơi xanh mang màu xanh; một chiếc ghế màu đỏ, mang màu đỏ; một chiếc xe đạp màu xanh lá, mang màu xanh lá. Nhưng tại sao nó lại có màu? Đáp án chính là vì bề mặt chứa chất màu. Nếu ban đầu chất này được hòa tan trong một giá đựng chất lỏng dùng cho việc chuyển màu, nó được gọi là thuốc nhuộm, nhưng trong bất kể trường hợp nào, vì màu sắc là yếu tố dễ nhìn thấy nhất trong tất cả các đối tượng mà chúng ta mong muốn, nên chất màu có thể được coi là cơ sở cho khách hàng lựa chọn, và do đó cũng là cơ sở của hầu hết tất cả các giao dịch. Vì vậy, sản xuất chất màu là một ngành kinh doanh lớn, hiện chiếm hơn hai mươi tỷ đô la hàng năm trong doanh thu toàn cầu — tuy nhiên đã có lúc chất này không hề tồn tại.

Quay trở thời tiền sử mù sương, các đồ vật, công cụ và quần áo đều bằng đất nhạt nhẽo, không gì nổi bật ngoại trừ màu sắc tự nhiên của chúng. Các chất màu đầu tiên được sử dụng có nguồn gốc khoáng sản – từ đất sét tự nhiên được nhuộm màu bởi các oxit sắt. Các ví dụ được biết đến nhiều nhất là màu vàng của ochre ( thổ hoàng), màu nâu của umber, và màu vàng của sienna. Chúng được nghiền nhỏ và trộn với mỡ để làm sơn, và được dùng chẳng hạn như trong các bức tranh hang động lâu đời nhất ở châu Âu. Tro, cũng như than củi (từ củi đốt trong điều kiện không oxy) cũng được sử dụng để tạo ra màu đen, nhưng trong quá trình tìm các loại màu, người ta đã sớm phát hiện ra rằng các chất sinh học, chẳng hạn như thực vật, chất thải động vật, động vật thân mềm, và côn trùng, có thể mang lại nhiều kết quả thú vị hơn.

Crimson ( đỏ thẫm) — một loại màu đỏ tươi — là một ví dụ điển hình. Nó được chiết xuất từ kermes, một loài côn trùng nhỏ sống trên các cây sồi ở phía Nam châu Âu. Sắc tố của kermes là một thành phần của axit carminic được tạo ra bên trong cơ thể nó, có tác dụng ngăn chặn kẻ săn mồi như các loài chim hoặc côn trùng khác. Tuy nhiên, vì cây cối ở đây lớn và rậm rạp, số lượng loài côn trùng ăn nhựa cây này lại không nhiều, việc chiết xuất thuốc màu là một quá trình tỉ mỉ và tốn thời gian. Vì thế giá sản phẩm tăng lên, kết quả cuối cùng là ở Bắc Âu, màu đỏ thẫm thuần túy từ lâu vẫn là một màu xa xỉ cho quần áo và hàng dệt may.

Điều thú vị là trên khắp Thái Bình Dương, con người đã tạo ra cùng một màu từ cùng một loại hóa chất có trong một loài côn trùng khác. Chúng được gọi là cochineals ( rệp son): những sinh vật nhỏ có vảy này sinh sôi thành từng cụm lớn trên lá của một loài xương rồng thường thấy. Những loài côn trùng này có nhiều ưu điểm hơn kermes. Vì rất đông đúc và dễ bị kẻ thù nhìn thấy, chúng cần sản xuất một lượng nồng độ axit carminic cao lên đến một phần tư trọng lượng cơ thể để bảo vệ bản thân. Do đó thuốc màu từ chúng cho ra cũng đậm hơn và bền màu hơn. Cuối cùng, loài côn trùng này dễ dàng kiếm được hơn nhiều, chỉ đơn giản bằng cách cạo hoặc đập lá xương rồng. Vì vậy, sau cuộc chinh phục Mexico của người Tây Ban Nha, rệp son đã gần như hoàn toàn thay thế kermes, trở thành một mặt hàng xuất khẩu béo bở của Trung Mỹ trong vài thế kỷ sau đó.

Sức hấp dẫn của màu đỏ thẫm chỉ bị vượt mặt bởi “màu tím Tyrian” sống động – màu được ưa chuộng nhất kể từ thời cổ đại. Màu này có nguồn gốc từ loài ốc biển Murex cỡ trung bình. Với phạm vi sống quanh vùng ven biển Địa Trung Hải, các nền văn minh sơ khai ở đó đã sớm nhận ra rằng chất nhầy mà ốc sên tiết ra khi bị chọc vào có thể được xử lý để tạo ra chất nhuộm màu xanh tía không phai theo thời gian. Tuy nhiên, do nhu cầu cần hàng nghìn con ốc biển và quy trình phức tạp (và vẫn còn ít được biết đến) chỉ để sản xuất một lượng nhỏ chất màu, sắc màu này đắt đến mức chỉ có thể mua được bởi các tầng lớp thống trị. Từ đó màu tím trở nên gắn liền với hoàng gia. Các hoàng đế La Mã theo truyền thống thường mặc trang phục có màu này.

Để có được màu xanh lam tuy kém bền nhưng thích hợp để nhuộm quần áo, người ta đã khám phá ra cây chàm. Lá của nó được lên men, và sau đó để già đi, và chất lắng

...

Để xem được đầy đủ nội dung và tải dữ liệu, bạn phải trở thành thành viên của chúng tôi và trả phí cho tài liệu (nếu có)