SPACE: THE FINAL ARCHAEOLOGICAL FRONTIER

SPACE: THE FINAL ARCHAEOLOGICAL FRONTIER
  • Chúng tôi chấp nhận các phương thức thanh toán sau đây: Thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ, PayPal, chuyển khoản ngân hàng và tiền mặt.
    Chúng tôi sẽ không thu thêm phí cho bất kỳ hình thức thanh toán nào.
  • Đối với sản phẩm có giá: Sau khi chúng tôi ghi nhận thông tin đã thanh toán sản phẩm của bạn, sản phẩm sẽ được mở khóa và bạn có thể xem trực tiếp và tải tài liệu sản phẩm.
  • Đối với thành viên trả phí: Bạn có thể mua và thanh toán sản phẩm với giá 0đ để tải tài liệu sản phẩm.
  • Bạn có thể liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ mở khóa sản phẩm sớm nhất.
  • Nếu bạn gặp vấn đề về sản phẩm của chúng tôi trong thời gian sử dụng, vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ xử lý sớm nhất nhé.

Xem trước mẫu

Space: The Final Archaeological Frontier

Space travel may still have a long way to go, but the notion of archaeological research and heritage management in space is already concerning scientists and environmentalists.

In 1993, University of Hawaii’s anthropologist Ben Finney, who for much of his career has studied the technology once used by Polynesians to colonize islands in the Pacific, suggested that it would not be premature to begin thinking about the archaeology of Russian and American aerospace sites on the Moon and Mars. Finney pointed out that just as todays scholars use archaeological records to investigate how Polynesians diverged culturally as they explored the Pacific, archaeologists will someday study off-Earth sites to trace the development of humans in space. He realized that it was unlikely anyone would be able to conduct fieldwork in the near future, but he was convinced that one day such work would be done.

There is a growing awareness, however, that it won’t be long before both corporate adventurers and space tourists reach the Moon and Mars. There is a wealth of important archaeological sites from the history of space exploration on the Moon and Mars and measures need to be taken to protect these sites. In addition to the threat from profit- seeking corporations, scholars cite other potentially destructive forces such as souvenir hunting and unmonitored scientific sampling, as has already occurred in explorations of remote polar regions. Already in 1999 one company was proposing a robotic lunar rover mission beginning at the site of Tranquility Base and rumbling across the Moon from one archaeological site to another, from the wreck of the Ranger S probe to Apollo 17 s landing site. The mission, which would leave vehicle tyre- marks all over some of the most famous sites on the Moon, was promoted as a form of theme-park entertainment.

According to the vaguely worded United Motions Outer Space Treaty of 1967. what it terms ‘space junk’ remains the property of the country that sent the craft or probe into space. But the treaty doesn’t explicitly address protection of sites like Tranquility Base, and equating the remains of human exploration of the heavens with ‘space junk’ leaves them vulnerable to scavengers. Another problem arises through other international treaties proclaiming that land in space cannot be owned by any country or individual. This presents some interesting dilemmas for the aspiring manager of extraterrestrial cultural resources. Does the US own Neil Armstrong’s famous first footprints on the Moon but not the lunar dust in which they were recorded? Surely those footprints are as important in the story of human development as those left by hominids at Laetoli, Tanzania. But unlike the Laetoli prints, which have survived for 3.5 million years encased in cement-like ash. those at Tranquility Base could be swept away with a casual brush of a space tourist’s hand. To deal with problems like these, it may be time to look to innovative international administrative structures for the preservation of historic remains on the new frontier.

The Moon, with its wealth of sites, will surely be the first destination of archaeologists trained to work in space. But any young scholars hoping to claim the mantle of history’s first lunar archaeologist will be disappointed. That distinction is already taken.

On November 19. 1969. astronauts Charles Conrad and Alan Bean made a difficult manual landing of the Apollo 12 lunar module in the Moon’s Ocean of Storms, just a few hundred feet from an unmanned probe. Surveyor J. that had landed in a crater on April 19. 1967. Unrecognized at the time, this was an important moment in the history of science. Bean and Conrad were about to conduct the first archaeological studies on the Moon.

After the obligatory planting of the American flag and some geological sampling, Conrad and Bean made their way to Surveyor 3. They observed that the probe had bounced after touchdown

...

Không gian: Giới hạn khảo cổ cuối cùng

Du hành vũ trụ có thể vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng khái niệm về nghiên cứu khảo cổ và quản lý di sản trong không gian đã được các nhà khoa học và môi trường quan tâm.

Năm 1993, nhà nhân chủng học Ben Finney của Đại học Hawaii, trong suốt sự nghiệp của mình đã nghiên cứu công nghệ từng được người Polynesia sử dụng để khai phá các hòn đảo ở Thái Bình Dương, cho rằng đã đến lúc để bắt đầu suy nghĩ về khảo cổ học các địa điểm ở trạm vũ trụ của Nga và Mỹ trên Mặt Trăng và Sao Hỏa. Finney chỉ ra rằng ngày nay các học giả sử dụng hồ sơ khảo cổ để điều tra cách người Polynesia phân hóa về văn hóa khi họ khám phá Thái Bình Dương, một ngày nào đó các nhà khảo cổ học sẽ nghiên cứu các địa điểm ngoài Trái Đất để theo dõi sự phát triển của con người trong không gian. Ông nhận ra rằng không ai có thể tiến hành điều tra thực địa trong tương lai gần, nhưng ông tin rằng một ngày nào đó công việc như vậy sẽ được thực hiện.

Tuy nhiên, ngày càng có nhiều người tin rằng sẽ không lâu nữa các nhà thám hiểm và khách du lịch sẽ đến được Mặt Trăng và Sao Hỏa. Có rất nhiều địa điểm khảo cổ quan trọng từ lịch sử khám phá không gian trên Mặt trăng và Sao Hỏa và cần phải thực hiện các biện pháp để bảo vệ các địa điểm này. Ngoài mối đe dọa từ các tập đoàn tìm kiếm lợi nhuận, các học giả còn trích dẫn các lực lượng có khả năng phá hoại khác như săn lùng cổ vật và lấy mẫu khoa học không được giám sát, như đã xảy ra trong các cuộc thám hiểm các vùng cực xa xôi. Vào năm 1999, một công ty đã đề xuất một sứ mệnh robot thám hiểm mặt trăng bắt đầu tại địa điểm của Tranquility Base và di chuyển trên Mặt trăng từ địa điểm khảo cổ này sang địa điểm khảo cổ khác, từ xác tàu thăm dò Ranger S đến địa điểm hạ cánh của Apollo 17. Nhiệm vụ này, sẽ để lại dấu vết xe trên một số địa điểm nổi tiếng nhất trên Mặt trăng, được quảng bá như một hình thức giải trí như trong công viên chủ đề.

Theo nội dung mơ hồ của Hiệp ước United Motions Outer Space năm 1967. cái mà nó gọi là ‘rác không gian’ vẫn là tài sản của quốc gia đã gửi tàu vũ trụ hoặc tàu thăm dò vào không gian. Nhưng hiệp ước không đề cập rõ ràng đến việc bảo vệ các địa điểm như Tranquility Base, và việc đánh đồng những thứ con người để lại khi khám phá vũ trụ với ‘rác không gian’ khiến chúng dễ bị xem là rác. Một vấn đề khác nảy sinh khi các hiệp ước quốc tế khác tuyên bố rằng đất đai trong không gian không thể thuộc sở hữu của bất kỳ quốc gia hay cá nhân nào. Điều này đưa ra một số tình huống khó xử thú vị cho người quản lý đầy tham vọng các nguồn tài nguyên văn hóa ngoài Trái đất. Liệu Mỹ có sở hữu dấu chân đầu tiên nổi tiếng của Neil Armstrong trên Mặt trăng mà không phải là bụi Mặt trăng mà chúng được ghi lại? Chắc chắn những dấu chân đó cũng quan trọng trong câu chuyện về sự phát triển của loài người như những dấu chân mà người dân tộc Hominids ở Laetoli, Tanzania để lại. Nhưng không giống như các dấu chân ở Laetoli, đã tồn tại trong 3,5 triệu năm được bọc trong tro giống như xi măng. những thứ ở Căn cứ Tranquility có thể bị quét sạch chỉ bằng một bàn tay của du khách vũ trụ. Để đối phó với những vấn đề như thế này, có lẽ đã đến lúc phải tìm đến các hệ thống hành chính quốc tế cải tiến để bảo tồn các di tích lịch sử trên ngoài không gian.

Với vô số địa điểm, Mặt Trăng chắc chắn sẽ là điểm đến đầu tiên của các nhà khảo cổ học được đào tạo để làm việc trong không gian. Nhưng nếu bất kỳ học giả trẻ nào hy vọng rằng có thể khẳng định vị trí là nhà khảo cổ học mặt trăng đầu tiên trong lịch sử sẽ phải thất vọng. Danh hiệu đó đã được chiếm hữu.

Vào ngày 19 tháng 11 năm 1969. Các phi hành gia Charles Conrad và Alan Bean đã thực hiện một cuộc hạ cánh thủ công đầy khó khăn của tàu Apollo 12 xuống Biển Bão của Mặt Trăng, chỉ cách một tàu thăm dò không người lái vài chục mét. Nhà khảo sát J. đã hạ cánh xuống một miệng núi lửa vào ngày 19 tháng 4. 1967. Tuy chưa được công nhận vào thời điểm đó, nhưng đây là một thời điểm quan trọng trong lịch sử khoa học. Bean và Conrad

...

Để xem được đầy đủ nội dung và tải dữ liệu, bạn phải trở thành thành viên của chúng tôi và trả phí cho tài liệu (nếu có)