What is Meaning

What is Meaning
What is Meaning
  • Chúng tôi chấp nhận các phương thức thanh toán sau đây: Thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ, PayPal, chuyển khoản ngân hàng và tiền mặt.
    Chúng tôi sẽ không thu thêm phí cho bất kỳ hình thức thanh toán nào.
  • Đối với sản phẩm có giá: Sau khi chúng tôi ghi nhận thông tin đã thanh toán sản phẩm của bạn, sản phẩm sẽ được mở khóa và bạn có thể xem trực tiếp và tải tài liệu sản phẩm.
  • Đối với thành viên trả phí: Bạn có thể mua và thanh toán sản phẩm với giá 0đ để tải tài liệu sản phẩm.
  • Bạn có thể liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ mở khóa sản phẩm sớm nhất.
  • Nếu bạn gặp vấn đề về sản phẩm của chúng tôi trong thời gian sử dụng, vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ xử lý sớm nhất nhé.

Xem trước mẫu

What is Meaning

—Why do we respond to words and symbols in the waves we do?

The end, product of education, yours and mine and everybody’s, is the total pattern of reactions and possible reactions we have inside ourselves. If you did not have within you at this moment the pattern of reactions that we call “the ability to read.” you would see here only meaningless black marks on paper. Because of the trained patterns of response, you are (or are not) stirred to patriotism by martial music, your feelings of reverence are aroused by symbols of your religion, you listen more respectfully to the health advice of someone who has “MD” after his name than to that of someone who hasn’t. What I call here a “pattern of reactions”, then, is the sum total of the ways we act in response to events, to words, and to symbols.

Our reaction patterns or our semantic habits, are the internal and most important residue of whatever years of education or miseducation we may have received from our parents’ conduct toward us in childhood as well as their teachings, from the formal education we may have had, from all the lectures we have listened to, from the radio programs and the movies and television shows we have experienced, from all the books and newspapers and comic strips we have read, from the conversations we have had with friends and associates, and from all our experiences. If, as the result of all these influences that make us what we are, our semantic habits are reasonably similar to those of most people around us, we are regarded as “normal,” or perhaps “dull.” If our semantic habits are noticeably different from those of others, we are regarded as “individualistic” or “original.” or, if the differences are disapproved of or viewed with alarm, as “crazy.”

Semantics is sometimes defined in dictionaries as “the science of the meaning of words”— which would not be a bad definition if people didn’t assume that the search for the meanings of words begins and ends with looking them up in a dictionary. If one stops to think for a moment, it is clear that to define a word, as a dictionary does, is simply to explain the word with more words. To be thorough about defining, we should next have to define the words used in the definition, then define the words used in defining the words used in the definition and so on. Defining words with more words, in short, gets us at once into what mathematicians call an “infinite regress”. Alternatively, it can get us into the kind of run-around we sometimes encounter when we look up “impertinence” and find it defined as “impudence,” so we look up “impudence” and find it defined as “impertinence.” Yet—and here we come to another common reaction pattern—people often act as if words can be explained fully with more words. To a person who asked for a definition of jazz, Louis Armstrong is said to have replied, “Man. when you got to ask what it is, you’ll never get to know,” proving himself to be an intuitive semanticist as well as a great trumpet player.

Semantics, then, does not deal with the “meaning of words” as that expression is commonly understood. P. W. Bridgman, the Nobel Prize winner and physicist, once wrote, “The true meaning of a term is to be found by observing what a man does with it, not by what he says about it.” He made an enormous contribution to science by showing that the meaning of a scientific term lies in the operations, the things done, that establish its validity, rather than in verbal definitions.

Here is a simple, everyday kind of example of “operational” definition. If you say, “This table measures six feet in length,” you could prove it by taking a foot rule, performing the operation of laying it end to end while counting, “One…two…three…four…” But if you say—and revolutionists have started uprisings with just this statement “Man is born free, but everywhere he is in chains!”—what operations could you perform to demonstrate its accuracy or inaccuracy?

But let us carry this suggestion of

...

Ý nghĩa là gì?

—Tại sao chúng ta phản ứng với các từ và biểu tượng trong những cái vẫy tay của mình?

Cuối cùng, sản phẩm của giáo dục, của bạn và của tôi và của tất cả mọi người, là tổng hợp các mô hình phản ứng và phản ứng có thể xảy ra mà trong bản thân chúng ta có. Nếu vào lúc này đây, trong bạn không có mô hình phản ứng mà chúng tôi gọi là “khả năng đọc” bạn sẽ thấy đây chỉ là những vết đen vô nghĩa trên giấy. Nhờ các mô hình phản ứng đã học được, bạn cảm thấy yêu nước khi nghe nhạc đỏ, cảm xúc tôn kính của bạn được khơi dậy bởi những biểu tượng tôn giáo của bạn, bạn lắng nghe một cách trân trọng hơn những lời khuyên về sức khỏe của một người sau mà họ tên của anh ta có chữ “MD” hơn là lời khuyên của một người không có. Từ đó, điều tôi gọi ở đây là “mô hình phản ứng” là tổng số các cách chúng ta hành động để phản ứng với các sự kiện, với lời nói và biểu tượng.

Các kiểu phản ứng của chúng ta hoặc thói quen ngữ nghĩa của chúng ta, là phần lĩnh hội được nội hàm và quan trọng nhất của bất kỳ thời gian giáo dục đúng hoặc sai lệch nào mà chúng ta có thể đã nhận được từ cung cách của cha mẹ từ thời thơ ấu cũng như những lời dạy của họ, từ nền giáo dục chính thức mà chúng ta có thể đã nhận được, từ tất cả các bài giảng chúng ta đã nghe, từ các chương trình đài, phim ảnh và chương trình truyền hình mà chúng ta đã xem, từ tất cả các sách báo và truyện tranh chúng ta đã đọc, từ các cuộc trò chuyện của chúng ta với bạn bè và đối tác, và từ tất cả các trải nghiệm của chúng ta. Nếu, kết quả của tất cả những ảnh hưởng này khiến chúng ta trở thành con người chúng ta, thói quen ngữ nghĩa của chúng ta khá giống với hầu hết những người xung quanh, chúng ta được coi là “bình thường” hoặc có thể là “chán ngắt”. Nếu thói quen ngữ nghĩa của chúng ta khác biệt đáng kể so với những người khác, chúng ta bị coi là “đầy cái tôi” hoặc “lạ”. hoặc bị coi là “điên rồ” nếu sự khác biệt này không được chấp nhận hoặc bị cho là nguy hiểm,

Ngữ nghĩa học đôi khi được định nghĩa trong từ điển là “khoa học về nghĩa của từ” – đây sẽ không phải là một định nghĩa tồi nếu mọi người không cho rằng việc tìm kiếm nghĩa của một từ bắt đầu và kết thúc bằng việc tra cứu từ điển. Nếu người ta dừng lại để xem xét một chút, rõ ràng rằng để định nghĩa một từ, như cách từ điển làm, chỉ đơn giản là giải thích từ đó bằng nhiều từ hơn. Để hiểu rõ về định nghĩa, tiếp theo chúng ta phải xác định các từ được sử dụng trong định nghĩa, sau đó xác định các từ được dùng để xác định các từ được sử dụng trong định nghĩa, v.v. Nói tóm lại, việc xác định các từ với nhiều từ hơn đưa chúng ta đến cái mà các nhà toán học gọi là “hồi quy vô hạn”. Ngoài ra, nó có thể đưa chúng ta vào một vòng luẩn quẩn mà đôi khi chúng ta gặp phải như khi tìm kiếm từ “impertinence” (thiếu tôn trọng)và thấy nó được định nghĩa là “impudence” (láo xược),từ đây chúng ta tiếp tục tìm kiếm “impudence” và thấy nó lại được định nghĩa là “impertinence”. Tuy nhiên – ở đây chúng ta đến với một kiểu phản ứng phổ biến khác – mọi người thường hành động như thể từ ngữ có thể được giải thích đầy đủ bằng nhiều từ hơn. Đối với một người được hỏi định nghĩa về nhạc jazz, Louis Armstrong đã trả lời: “Này bạn. Khi bạn phải hỏi nó là gì, bạn sẽ không bao giờ biết được”, chứng minh mình là một nhà ngữ nghĩa trực quan cũng như chứng minh mình là một người chơi kèn tuyệt vời.

Do đó, ngữ nghĩa học không liên quan đến “nghĩa của từ” như cách diễn đạt thường được hiểu. P. W. Bridgman, nhà vật lý và từng đoạt giải Nobel, đã từng viết, “Ý nghĩa thực sự của một thuật ngữ là được tìm thấy bằng cách quan sát những gì một người đàn ông làm với nó, chứ không phải những gì anh ta nói về nó.” Ông đã đóng góp to lớn cho khoa học bằng cách chỉ ra rằng ý nghĩa của một thuật ngữ khoa học nằm trong các hoạt động, những việc được thực hiện, thiết lập giá trị của nó, chứ không phải trong các định nghĩa bằng lời nói.

Đây là một ví dụ đơn giản hàng ngày về định nghĩa “hoạt động”. Nếu bạn nói, “Cái bàn này dài 6 feet”, bạn có thể chứng minh điều đó bằng

...

Để xem được đầy đủ nội dung và tải dữ liệu, bạn phải trở thành thành viên của chúng tôi và trả phí cho tài liệu (nếu có)