Survivor from the sky

99,000

Survivor from the sky
Survivor from the sky

99,000

  • Chúng tôi chấp nhận các phương thức thanh toán sau đây: Thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ, PayPal, chuyển khoản ngân hàng và tiền mặt.
    Chúng tôi sẽ không thu thêm phí cho bất kỳ hình thức thanh toán nào.
  • Đối với sản phẩm có giá: Sau khi chúng tôi ghi nhận thông tin đã thanh toán sản phẩm của bạn, sản phẩm sẽ được mở khóa và bạn có thể xem trực tiếp và tải tài liệu sản phẩm.
  • Đối với thành viên trả phí: Bạn có thể mua và thanh toán sản phẩm với giá 0đ để tải tài liệu sản phẩm.
  • Bạn có thể liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ mở khóa sản phẩm sớm nhất.
  • Nếu bạn gặp vấn đề về sản phẩm của chúng tôi trong thời gian sử dụng, vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ xử lý sớm nhất nhé.

Nội dung bài viết

Survivor from the sky

In a remarkable documentary, Wings of Hope, German director Werner Herzog re-counts the true story of an eighteen-year-old girl, the sole survivor of a plane crash in the Amazon jungle in 1971. Twenty-nine years later, Herzog returns to the jungle with Juliane Koepke, now a 46-year-old biologist, and she tells her amazing story on film.

Juliane had just graduated from high school in Lima, Peru and, with her mother, was flying out to spend Christmas at her father’s research station in the jungle. A half hour into the flight they encountered a horrific storm. In the midst of wild turbulence, the plane was struck by lightning and fell into a nosedive. Passengers screamed as baggage flew around the compartment. Then the plane broke into pieces and suddenly Juliane found herself outside free-falling 30,000 feet. ‘I was suspended in mid-air, still in my scat. It wasn’t so much that I had left the plane but that the plane had left me. It simply wasn’t there anymore. I was all alone with my row of seats,’ says Juliane. ‘I sailed on through the air, then I tumbled into a fall. The seatbelt squeezed my stomach and I couldn’t breathe anymore.’ Before she lost consciousness, Juliane saw the dense jungle below, ‘a deep green, like broccoli’, with no clearings for hundreds of miles.

Somehow, miraculously, Juliane survived that fall from the sky. In the film, she speculates on a number of factors which may have combined to save her. First, the storm had produced a strong updraft from the thunder clouds. Secondly, being strapped into a row of seats, she was aware of falling in a spiralling movement, like a maple seed pod. Then, hitting the canopy of trees, she tumbled through a maze of vines which slowed her landing in deep mud.

But surviving the fall, though miraculous in itself, was just the beginning. When Juliane awoke hours later, wet and covered with mud, she was still strapped to her seat. Staggering to her feet, she assessed her injuries: a fractured bone in the neck, concussion and deep cuts in her leg and back. She was also in shock, lost and totally alone in the Amazon jungle.

No doubt it was her familiarity with the wilderness that enabled her to cope. Her parents were biologists and Juliane had grown up in the jungle. She realised her only hope was to follow a little stream of water nearby, trusting that it would eventually lead to a larger river and rescue. With no provisions, dressed in the miniskirt she had worn on the plane and wearing just one shoe, she set off through the jungle. She passed broken fragments from the plane – a wheel, an engine. ‘Initially, I saw planes circling above me, but after a few days I realised the search had been called off,’ she said.

Surprisingly she felt no hunger but as the days passed her health was deteriorating rapidly. The gash in her shoulder, where flies had laid their eggs was now crawling with maggots. ‘I knew I’d perish in the jungle so I stayed in the water.’ Walking in the stream, however, presented one risk more serious than any others. Before each step she had to poke ahead in the sand with a stick, to avoid treading on poisonous sting rays, lying hidden on the bottom.

As the stream grew into a river, swimming was the only option. However, here in deeper water, there were new threats. Crocodiles basking on the shores slipped silently into the water as she passed. Juliane trusted that they feared humans and were entering the water to hide. She swam on. On the tenth day, starving and barely conscious, she spotted a hut and a canoe. They belonged to three woodcutters working nearby. Rescue was at hand.

For this 46-year-old woman, re-living such a traumatic experience on film must have been a great challenge. But she shows little emotion. Flying back into the jungle, she sits in the same seat (19F) as on that fateful day. She is dispassionate, unemotional in describing the flight. On the ground, when they finally locate the crash site, in dense jungle, Juliane is scientific in her detachment, looking through the debris, now buried under dense vegetation. She examines a girl’s purse, the skeleton of a suitcase. Walking along the stream, she spots the engine which she remembers passing on the third day. Her arms and legs are covered with mosquitoes, but she seems to ignore all discomfort. Then, back in the town, standing in front of a monument erected in memory of the victims of the crash, entitled Alas de Esperanza (Wings of Hope), Juliane comments simply, T emerged, as the sole embodiment of hope from this disaster.

Questions 1-3: Answer the following questions using NO MORE THAN THREE WORDS from the passage.

  1. How old was Juliane at the time of the crash?
  2. What is her occupation now?
  3. What was the cause of the plane crash?

Questions 4-10: Choose the correct letter A-D.

4. What happened to the plane?

  1. It broke apart in the air
  2. It hit trees and exploded.
  3. It crashed into a mountainside.
  4. It hit the ground and burst into flames.
5. Which of the following did NOT help to slow her fall?

  1. an updraft caused by storm clouds
  2. hitting vines
  3. the section of seats to which she was attached
  4. a parachute
6. Which of the following injuries did she sustain?

  1. a broken foot
  2. a broken arm
  3. concussion
  4. cuts on her head
7. What, helped her to survive?

  1. Knowledge of the jungle
  2. a map showing the location of the river
  3. appropriate clothing and shoes
  4. food supplies from the plane
8. What was the biggest threat to her survival?

  1. infected wounds
  2. sting rays
  3. starvation
  4. crocodiles
9. How long was she lost in the jungle?

  1. 3 days
  2. 5 days
  3. 10 days
  4. 15 days
10. How was she finally rescued?

  1. A search party found her in the jungle.
  2. Native hunters found her.
  3. She signaled to a plane from the river.
  4. She reached a campsite along the river.

Questions 11-14: YES/ NO/ NOT GIVEN

11. Other survivors of the crash were found in the jungle.

12. Juliane was upset when she re-visited the crash site.

13. Wings of Hope is the name given to a memorial statue.

14. Juliane suffered nightmares for many years as a result of her experience.

 

Sống sót từ bầu trời

Trong bộ phim tài liệu ấn tượng, Đôi cánh hi vọng, đạo diễn người Đức Werner Herzog kể lại câu chuyện có thật về một cô gái mười tám tuổi, người sống sót duy nhất sau vụ tai nạn máy bay trong rừng rậm Amazon năm 1971. 29 năm sau, Herzog trở lại khu rừng với Juliane Koepke, một nhà sinh vật học 46 tuổi, và cô ấy kể câu chuyện tuyệt vời của mình trên phim.

Juliane khi đó vừa mới tốt nghiệp trung học ở Lima, Peru và mẹ ra ngoài bằng máy bay để đón Giáng sinh tại trạm nghiên cứu của cha cô ở trong rừng. Sau nửa giờ bay, họ gặp phải một cơn bão kinh hoàng. Trong lúc đang chao đảo, chiếc máy bay bị sét đánh và rơi xuống vực. Hành khách la hét trong khi hành lý bay khắp khoang. Sau đó, chiếc máy bay bị vỡ thành nhiều mảnh và đột nhiên Juliane thấy mình đang rơi tự do ở độ cao 30.000 feet bên ngoài chiếc máy bay. “Tôi bị lơ lửng giữa không trung trong tình trạng hoang mang. Không hẳn là tôi đã rời máy bay mà là máy bay đã rời bỏ tôi. Đơn giản là nó không còn ở đó nữa. Tôi đơn độc bên cạnh hàng ghế của mình” Juliane nói. “Tôi như chèo thuyền trên không, và rồi ngã nhào. Dây an toàn xiết chặt bụng tôi và tôi không thở được nữa.” Trước khi bất tỉnh, Juliane đã nhìn thấy khu rừng rậm rạp bên dưới, “một màu xanh thẳm, như bông cải xanh”, không có vết cắt trong hàng trăm dặm.

Bằng cách nào đó, Juliane đã sống sót một cách kỳ diệu sau cú rơi từ trên trời xuống. Trong phim, cô ấy suy đoán về một số yếu tố có thể đã kết hợp để cứu sống cô ấy. Đầu tiên, cơn bão đã tạo ra một luồng gió mạnh từ các đám mây sấm sét. Thứ hai, khi bị trói vào một hàng ghế, cô cảm nhận được mình rơi theo chuyển động xoắn ốc, giống như chuyển động của hạt cây phong. Sau đó, cô ấy va vào tán cây rồi ngã nhào qua một mê cung dây leo, giúp cô ấy giảm tốc độ và rơi xuống lớp bùn dày.

Bản thân việc sống sót sau cú ngã là kỳ diệu, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Vài giờ sau đó, Juliane tỉnh dậy, người ướt sũng và dính đầy bùn. Cô ấy vẫn bị buộc vào chỗ ngồi của mình. Cô loạng choạng đứng dậy và đánh giá thương tích của mình: gãy xương ở cổ, chấn động và có vết cắt sâu ở chân và lưng. Cô ấy cũng bị sốc, bị lạc đường và hoàn toàn đơn độc trong rừng rậm Amazon.

Không nghi ngờ gì nữa, chính sự quen thuộc với vùng hoang dã đã giúp cô có thể đương đầu với tính huống này. Cha mẹ cô là nhà sinh vật học và Juliane đã lớn lên trong rừng. Cô nhận ra hy vọng duy nhất của mình là đi theo một dòng nước nhỏ gần đó, tin rằng cuối cùng nó sẽ dẫn đến một con sông lớn hơn và được cứu sống. Không có vật dụng sinh tồn nào, cô lên đường băng qua rừng rậm với chỉ chiếc váy ngắn cũn cỡn mà cô đã mặc trên máy bay và chỉ mang một chiếc giày. Cô ấy đã băng qua những mảnh vỡ từ máy bay – một bánh xe và động cơ. “Ban đầu, tôi nhìn thấy máy bay bay vòng quanh phía trên đầu mình, nhưng sau vài ngày, tôi nhận ra cuộc tìm kiếm đã tạm dừng”, cô nói.

Đáng ngạc nhiên là cô không cảm thấy đói nhưng nhiều ngày trôi qua, sức khỏe của cô xấu đi nhanh chóng. Vết thương ở vai cô đã bị ruồi đẻ trứng và giờ có nhiều giòi đang bò. “Tôi biết mình sẽ chết trong rừng nên tôi chọn đi ở dưới nước.” Tuy nhiên, lội bộ trong dòng suối có rủi ro nghiêm trọng hơn bất kỳ địa hình nào khác. Trước mỗi bước đi cô phải dùng gậy chọc vào cát để tránh giẫm phải những con cá đuối gai độc nằm khuất dưới đáy.

Khi suối lớn thành sông, bơi lội là lựa chọn duy nhất. Tuy nhiên, có những mối đe dọa mới ở vùng nước sâu hơn. Những con cá sấu đang nằm trên bờ bỗng lặng lẽ trườn xuống nước khi cô đi qua. Juliane tin rằng chúng sợ con người và xuống nước để ẩn náu. Cô ấy đã tiếp tục bơi. Vào ngày thứ mười, khi đang đói và hầu như không còn tỉnh táo, cô đã phát hiện ra một túp lều và một chiếc ca nô. Chúng thuộc về ba tiều phu làm việc gần đó. Việc được cứu sống đã nằm trong tầm tay.

Đối với người phụ nữ 46 tuổi này, sống lại trải nghiệm đau thương như vậy trên phim hẳn là một thử thách lớn. Nhưng cô ấy rất ít bộc lộ cảm xúc. Bay trở lại vào rừng, cô ấy ngồi ở cùng vị trí ghế (19F) như vào ngày định mệnh đó. Cô ấy thản nhiên, không có cảm xúc khi mô tả về chuyến bay. Trên mặt đất, cuối cùng họ cũng xác định được vị trí xảy ra vụ tai nạn trong một khu rừng rậm rạp. Juliane là nhà khoa học trong đội của mình. Cô ấy nhìn qua các mảnh vỡ, hiện đang bị chôn vùi dưới lớp cây cối rậm rạp. Cô ấy kiểm tra một chiếc ví nữ và khung của một chiếc vali. Đi bộ dọc theo con suối, cô phát hiện ra động cơ mà cô nhớ là đã đi qua nó vào ngày thứ ba. Muỗi bám đầy tay và chân của cô ấy nhưng dường như cô ấy không quan tâm đến điều bất tiện này. Sau khi trở lại thị trấn, cô ấy đứng trước tượng đài mang tên Alas de Esperanza (Đôi cánh hy vọng) được dựng lên để tưởng nhớ các nạn nhân của vụ tai nạn. Juliane bình luận đơn giản, tôi xuất hiện như là hiện thân duy nhất của sự hy vọng từ thảm họa này.

Câu hỏi 1-3: Trả lời các câu hỏi sau bằng cách sử dụng KHÔNG QUÁ BA TỪ trong đoạn văn.

  1. Vào thời điểm xảy ra vụ tai nạn, Juliane bao nhiêu tuổi?
  2. Bây giờ cô ấy làm nghề gì?
  3. Nguyên nhân của vụ tai nạn máy bay là gì?

Câu hỏi 4-10: Chọn đáp án đúng từ A-D.

4. Chuyện gì đã xảy ra với chiếc máy bay?

  1. Nó bị vỡ trong không trung
  2. Nó va vào cây và phát nổ.
  3. Nó đâm vào sườn núi.
  4. Nó chạm vào mặt đất và bùng cháy.
5. Điều nào sau đây KHÔNG giúp cô ấy ngã chậm lại?

  1. một luồng gió do các đám mây bão gây ra
  2. đám cây dây leo
  3. phần ghế mà cô ấy được buộc vào
  4. một chiếc dù lượn
6. Cô ấy bị vết thương nào sau đây?

  1. Gãy bàn chân
  2. Gãy tay
  3. Chấn động
  4. Vết cắt trên đầu
7. Điều gì, đã giúp cô ấy sống sót?

  1. Kiến thức về rừng
  2. một bản đồ hiển thị vị trí của con sông
  3. quần áo và giày dép thích hợp
  4. nguồn cung cấp thực phẩm từ máy bay
8. Mối đe dọa lớn nhất đối với sự sống còn của cô ấy là gì??

  1. vết thương bị nhiễm trùng
  2. cá đuối gai
  3. cơn đói
  4. cá sấu
9. Cô ấy bị lạc trong rừng bao lâu?

  1. 3 ngày
  2. 5 ngày 
  3. 10 ngày
  4. 15 ngày
10. Cuối cùng cô ấy đã được giải cứu như thế nào?

  1. Một nhóm tìm kiếm đã tìm thấy cô ấy trong rừng rậm.
  2. Những người thợ săn bản địa đã tìm thấy cô ấy.
  3. Cô ấy ra hiệu cho một chiếc máy bay từ sông.
  4. Cô ấy đến một điểm cắm trại ven sông.

Câu hỏi 11-14: ĐÚNG/ SAI/ KHÔNG ĐƯỢC CHO BIẾT

11. Những người sống sót khác trong vụ tai nạn được tìm thấy trong rừng.

12. Juliane đã rất buồn khi cô ấy đến thăm lại địa điểm máy bay rơi.

13. Wings of Hope là tên được đặt cho bức tượng tưởng niệm.

14. Juliane gặp ác mộng trong nhiều năm là hậu quả của trải nghiệm ngày trước.