Ants Could Teach Ants

Nội dung chỉ dành cho tài khoản đăng ký

Đăng ký
  • Chúng tôi chấp nhận các phương thức thanh toán sau đây: Thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ, PayPal, chuyển khoản ngân hàng và tiền mặt.
    Chúng tôi sẽ không thu thêm phí cho bất kỳ hình thức thanh toán nào.
  • Đối với sản phẩm có giá: Sau khi chúng tôi ghi nhận thông tin đã thanh toán sản phẩm của bạn, sản phẩm sẽ được mở khóa và bạn có thể xem trực tiếp và tải tài liệu sản phẩm.
  • Đối với thành viên trả phí: Bạn có thể mua và thanh toán sản phẩm với giá 0đ để tải tài liệu sản phẩm.
  • Bạn có thể liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ mở khóa sản phẩm sớm nhất.
  • Nếu bạn gặp vấn đề về sản phẩm của chúng tôi trong thời gian sử dụng, vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ xử lý sớm nhất nhé.

Xem trước mẫu

Ants Could Teach Ants

The ants are tiny and usually nest between rocks in the south coast of England. Transformed into research subjects at the University of Bristol, they raced along a tabletop foraging for food -and then, remarkably, returned to guide others. Time and again, followers trailed behind leaders, darting this way and that along the route, presumably to memorize land- marks. Once a follower got its bearings, it tapped the leader with its antennae, prompting the lesson to literally proceed to the next step. The ants were only looking for food but the researchers said the careful way the leaders led followers -thereby turning them into leaders in their own right -marked the  Temnothorax albipennis ant as the very first example of a non-human animal exhibiting teaching behavior.

“Tandem running is an example of teaching, to our knowledge the first in a non-human animal, that involves bidirectional feedback between teacher and pupil,” remarks Nigel Franks, professor of animal behavior and ecology, whose paper on the ant educators was published last week in the journal  Nature.

No sooner was the paper published, of course, than another educator questioned it. Marc Hauser, a psychologist and biologist and one of the scientists who came up with the definition of teaching, said it was unclear whether the ants had learned a new skill or merely acquired new information.

Later, Franks took a further study and found that there were even races between leaders. With the guidance of leaders, ants could find food faster. But the help comes at a cost for the leader, who normally would have reached the food about four times faster if not hampered by a follower. This means the hypothesis that the leaders deliberately slowed down in order to pass the skills on to the followers seems potentially valid. His ideas were advocated by the students who carried out the video project with him.

Opposing views still arose, however. Hauser noted that mere communication of information is commonplace in the animal world. Consider a species, for example, that uses alarm calls to warn fellow members about the presence of a predator. Sounding the alarm can be costly, because the animal may draw the attention of the predator to itself. But it allows others to flee to safety. “Would you call this teaching?” wrote Hauser. “The caller incurs a cost. The naive animals gain a benefit and new knowledge that better enables them to learn about the predator’s location than if the caller had not called. This happens throughout the animal kingdom, but we don’t call it teaching, even though it is clearly transfer of information.”

Tim Caro, a zoologist, presented two cases of animal communication. He found that cheetah mothers that take their cubs along on hunts gradually allow their cubs to do more of the hunting -going, for example, from killing a gazelle and allowing young cubs to eat to merely tripping the gazelle and letting the cubs finish it off. At one level, such behavior might be called teaching -except the mother was not really teaching the cubs to hunt but merely facilitating various stages of learning. In another instance, birds watching other birds using a stick to locate food such as insects and so on, are observed to do the same thing themselves while finding food later.

Psychologists study animal behavior in part to understand the evolutionary roots of human behavior, Hauser said. The challenge in understanding whether other animals truly teach one another, he added, is that human teaching involves a “theory of mind” -teachers are aware that students don’t know something. He questioned whether Franks’s leader ants really knew that the follower ants were ignorant. Could they simply have been following an instinctive rule to proceed when the followers tapped them on the legs or abdomen? And did leaders that led the way to food -only to find that it had been removed by the experimenter -incur the wrath of followers? That, Hauser said, would suggest

...

Kiến có thể dạy kiến

Những con kiến ​​tí hon và thường làm tổ giữa những tảng đá ở bờ biển phía nam nước Anh. Trở thành các đối tượng nghiên cứu của Đại học Bristol, chúng chạy dọc trên một mặt bàn tìm kiếm thức ăn và sau đó, rất đáng ngạc nhiên, chúng trở về hướng dẫn những con khác.           Cứ như vậy, những con đi sau theo dấu những con đi trước, chạy thật nhanh theo cách đó và theo tuyến đường đó, có lẽ là để ghi nhớ các dấu hiệu trên đường. Khi con theo sau xác định được hướng đi của mình, nó chạm nhẹ râu của mình vào con đi trước, nhắc lại bài học để rồi thực sự tiếp tục tiến bước. Những con kiến ​​chỉ tìm kiếm thức ăn nhưng các nhà nghiên cứu cho rằng cách mà những con đi trước cẩn thận dẫn những con theo sau – từ đó biến chúng thành những kẻ dẫn đường với kỹ năng đặc biệt – đã ghi dấu kiến temnothorax Albipennislà ví dụ đầu tiên của một động vật không phải con người thực hiện hành vi truyền dạy.

“Phương pháp chạy nối đuôi nhau, theo hiểu biết của chúng tôi, là một ví dụ đầu tiên về sự truyền dạy ở một động vật không phải con người, bao gồm phản hồi hai chiều giữa giáo viên và học sinh”, đó là nhận xét của Nigel Franks, giáo sư về hành vi động vật và sinh thái, người đã có bài viết về các nhà sư phạm kiến được xuất bản tuần trước trên tạp chí Nature.

Bài báo đã được xuất bản ngay khi một nhà giáo dục khác vừa thắc mắc về vấn đề đó. Marc Hauser, một nhà tâm lý học và nhà nghiên cứu sinh học đồng thời là một trong những nhà khoa học đã đưa ra định nghĩa giảng dạy, nói rằng không rõ liệu những con kiến ​​đã học được một kỹ năng mới hay chỉ đơn thuần thu nhận được thông tin mới.

Sau đó, Franks đã nghiên cứu sâu hơn và phát hiện rằng thậm chí còn có các cuộc đua giữa những con kiến dẫn đường. Nhờ sự hướng dẫn của những con dẫn đường, kiến ​​có thể tìm thấy thức ăn nhanh hơn. Nhưng sự giúp đỡ này cũng khiến kiến dẫn đường phải trả giá, chúng thường sẽ tiếp cận đến thức ăn nhanh hơn khoảng bốn lần nếu không bị cản trở bởi những kẻ theo sau. Điều này có nghĩa là giả thuyết rằng kiến dẫn đường cố tình chậm lại để truyền dạy các kỹ năng cho kiến theo sau dường như có cơ sở hợp lý. Những ý tưởng của ông đã được các sinh viên, những người tiến hành dự án video cùng với ông, ủng hộ.

Tuy nhiên vẫn phát sinh những quan điểm trái chiều. Hauser lưu ý rằng đó chỉ là việc liên lạc trao đổi thông tin bình thường trong thế giới động vật. Ví dụ, hãy xem xét một loài sử dụng các tiếng kêu báo động để cảnh báo các thành viên trong đàn về sự hiện diện của một kẻ săn mồi. Nghe có vẻ như sự báo động này dễ phải trả giá, vì động vật đó có thể thu hút sự chú ý của kẻ săn mồi sang chính nó. Nhưng nó giúp những con khác chạy trốn đến nơi an toàn. “Bạn có gọi đó là sự truyền dạy?” Hauser viết. Kẻ báo động phải chấp nhận một cái giá. Những con vật ngây thơ đạt được lợi ích và hiểu biết mới rằng sẽ tốt hơn khi cho chúng biết vị trí của kẻ săn mồi hơn là không được ai cảnh báo. Điều này xảy ra trên khắp vương quốc động vật, nhưng chúng ta không gọi nó là chỉ dạy, mặc dù rõ ràng đó là sự truyền thông tin.

Tim Caro, một nhà động vật học, trình bày hai trường hợp về giao tiếp ở động vật. Ông phát hiện ra rằng những con báo mẹ mang theo đàn con trong những cuộc săn mồi, dần dần cho phép con của chúng làm nhiều hơn trong chuyến đi săn, ví dụ, từ chỗ giết chết một con linh dương rồi cho đàn con ăn đến việc chỉ đơn thuần chèn ngã linh dương rồi để những đứa con hoàn thành việc còn lại. Ở một mức độ nhất định, hành vi như vậy có thể được gọi là chỉ dạy – trừ việc báo mẹ không thực sự dạy các con cách săn mà chỉ đơn thuần tạo điều kiện dễ dàng cho các giai đoạn học tập khác nhau. Một ví dụ khác, những con chim quan sát các con khác sử dụng một chiếc que để xác định vị trí thức ăn như côn trùng, v.v., chúng được quan sát để tự làm điều tương tự khi tìm thức ăn sau này.

Các nhà tâm lý học nghiên cứu hành vi động vật một phần để có thể hiểu nguồn gốc tiến hóa của hành vi ở con người, Hauser nói. Thách thức trong việc hiểu xem các loài động vật khác thực sự dạy

...

Để xem được đầy đủ nội dung và tải dữ liệu, bạn phải trở thành thành viên của chúng tôi và trả phí cho tài liệu (nếu có)