Music: Language We All Speak

Music: Language We All Speak
Music: Language We All Speak
  • Chúng tôi chấp nhận các phương thức thanh toán sau đây: Thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ, PayPal, chuyển khoản ngân hàng và tiền mặt.
    Chúng tôi sẽ không thu thêm phí cho bất kỳ hình thức thanh toán nào.
  • Đối với sản phẩm có giá: Sau khi chúng tôi ghi nhận thông tin đã thanh toán sản phẩm của bạn, sản phẩm sẽ được mở khóa và bạn có thể xem trực tiếp và tải tài liệu sản phẩm.
  • Đối với thành viên trả phí: Bạn có thể mua và thanh toán sản phẩm với giá 0đ để tải tài liệu sản phẩm.
  • Bạn có thể liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ mở khóa sản phẩm sớm nhất.
  • Nếu bạn gặp vấn đề về sản phẩm của chúng tôi trong thời gian sử dụng, vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ xử lý sớm nhất nhé.

Xem trước mẫu

Music: Language We All Speak

Section A  Music is one of the human species’ relatively few universal abilities. Without formal training, any individual, from Stone Age tribesman to suburban teenager, has the ability to recognise music and, in some fashion, to make it. Why this should be so is a mystery. After all, music isn’t necessary for getting through the day, and if it aids in reproduction, it does so only in highly indirect ways. Language, by contrast, is also everywhere – but for reasons that are more obvious. With language, you and the members of your tribe can organise a migration across Africa, build reed boats and cross the seas, and communicate at night even when you can’t see each other. Modern culture, in all its technological extravagance, springs directly from the human talent for manipulating symbols and syntax.

Scientists have always been intrigued by the connection between music and language. Yet over the years, words and melody have acquired a vastly different status in the lab and the seminar room. While language has long been considered essential to unlocking the mechanisms of human intelligence, music is generally treated as an evolutionary frippery – mere “auditory cheesecake”, as the Harvard cognitive scientist Steven Pinker puts it.

Section B  But thanks to a decade-long wave of neuroscience research, that tune is changing. A flurry of recent publications suggests that language and music may equally be able to tell us who we are and where we’re from – not just emotionally, but biologically. In July, the journal Nature Neuroscience devoted a special issue to the topic. And in an article in the 6 August issue of the Journal of Neuroscience, David Schwartz, Catherine Howe, and Dale Purves of Duke University argued that the sounds of music and the sounds of language are intricately connected.

To grasp the originality of this idea, it’s necessary to realise two things about how music has traditionally been understood. First, musicologists have long emphasised that while each culture stamps a special identity onto its music, music itself has some universal qualities. For example, in virtually all cultures, sound is divided into some or all of the 12 intervals that make up the chromatic scale -that is, the scale represented by the keys on a piano. For centuries, observers have attributed this preference for certain combinations of tones to the mathematical properties of sound itself.

Some 2,500 years ago, Pythagoras was the first to note a direct relationship between the harmoniousness of a tone combination and the physical dimensions of the object that produced it. For example, a plucked string will always play an octave lower than a similar string half its size, and a fifth lower than a similar string two thirds its length. This link between simple ratios and harmony has influenced music theory ever since.

Section C  This music-is-math idea is often accompanied by the notion that music, formally speaking at least, exists apart from the world in which it was created. Writing recently in The New York Review of Books, pianist and critic Charles Rosen discussed the long-standing notion that while painting and sculpture reproduce at least some aspects of the natural world, and writing describes thoughts and feelings we are all familiar with, music is entirely abstracted from the world in which we live. Neither idea is right, according to David Schwartz and his colleagues. Human musical preferences are fundamentally shaped not by elegant algorithms or ratios but by the messy sounds of real life, and of speech in particular – which in turn is shaped by our evolutionary heritage. “The explanation of music, like the explanation of any product of the mind, must be rooted in biology, not in numbers per se,” says Schwartz.

Schwartz, Howe, and Purves analysed a vast selection of speech sounds from a variety of languages to reveal the underlying patterns common to all utterances. In order to focus only on the raw

...

Âm nhạc: Ngôn ngữ chung của tất cả chúng ta

Phần A    Âm nhạc là một trong những khả năng chung hiếm hoi của loài người. Không cần được đào tạo chính quy, bất kỳ cá nhân nào, từ thành viên bộ lạc thời kỳ đồ đá đến thiếu niên sống ở ngoại ô, đều có khả năng nhận biết âm nhạc và theo một cách nào đó, có thể tạo ra nó. Tại sao mọi thứ diễn ra như vậy là một điều bí ẩn. Xét cho cùng, âm nhạc không phải là thứ cần thiết để giúp chúng ta vượt qua một ngày vất vả, và nếu nó hỗ trợ cho việc mô phỏng lại, nó chỉ có tác dụng theo những cách rất gián tiếp. Trong khi đó, ngôn ngữ cũng xuất hiện khắp mọi nơi – nhưng vì những lý do hiển nhiên hơn. Với ngôn ngữ, bạn và các thành viên trong bộ tộc có thể tổ chức một cuộc di cư xuyên châu Phi, đóng thuyền bằng sậy để vượt biển, và giao tiếp vào ban đêm ngay cả khi bạn không thể nhìn thấy nhau. Văn hóa hiện đại, với những sự phát triển vượt bậc về công nghệ cũng xuất phát trực tiếp từ khả năng tự nhiên của con người trong việc vận dụng các ký hiệu và cú pháp.

Các nhà khoa học luôn bị hấp dẫn bởi mối liên kết giữa âm nhạc và ngôn ngữ. Tuy nhiên, trong những năm qua, phần lời và giai điệu đã có một vị thế rất khác trong phòng thí nghiệm và phòng nghiên cứu hội thảo. Trong khi ngôn ngữ từ lâu đã được coi là thiết yếu để giải mã các cơ chế của trí tuệ loài người, âm nhạc thường được coi như một vật trang trí phù phiếm của sự tiến hóa – đơn thuần là “bánh pho mát của thính giác”, như lời nhà khoa học nhận thức Steven Pinker tại Harvard.

Phần B    Nhờ làn sóng nghiên cứu thần kinh học kéo dài hàng thập kỷ, điều đó đang thay đổi. Một loạt các công bố gần đây cho thấy rằng ngôn ngữ và âm nhạc đều có thể cho chúng ta biết chúng ta là ai và chúng ta đến từ đâu – không chỉ về mặt cảm xúc mà còn về mặt sinh học. Vào tháng 7, tạp chí Nature Neuroscience đã dành một số đặc biệt cho chủ đề này. Và trong một bài báo trên Journal of Neuroscience số ra ngày 6 tháng 8, David Schwartz, Catherine Howe và Dale Purves của Đại học Duke đã lập luận rằng âm thanh của âm nhạc và âm thanh của ngôn ngữ có mối liên hệ phức tạp với nhau.

Để nắm bắt được tính độc đáo của ý tưởng này, cần phải nhận biết hai điều về cách hiểu truyền thống đối với âm nhạc. Đầu tiên, các nhà âm nhạc học từ lâu đã nhấn mạnh rằng trong khi mỗi nền văn hóa đóng dấu một bản sắc đặc biệt lên âm nhạc của mình, thì bản thân âm nhạc cũng có những phẩm chất mang tính toàn cầu. Ví dụ, trong hầu hết các nền văn hóa, âm thanh được chia thành một số hoặc tất cả 12 quãng tạo nên âm giai nửa cung- giống như thang âm được biểu thị bằng các phím trên đàn piano. Trong nhiều thế kỷ, các nhà quan sát đã cho rằng sự ưu tiên này đối với một số hợp âm nhất định là do các tính chất toán học của chính âm thanh.

Khoảng 2.500 năm trước, Pythagoras là người đầu tiên ghi nhận mối liên hệ trực tiếp giữa sự hài hòa của hợp âm và kích thước vật lý của vật thể tạo ra nó. Ví dụ: một dây đàn được gảy sẽ luôn chơi một quãng tám thấp hơn một dây tương tự có kích thước một nửa, và thấp hơn một phần năm so với một dây tương tự có chiều dài bằng hai phần ba nó. Mối liên quan giữa các tỷ lệ cơ bản và sự hài hòa này đã ảnh hưởng đến lý thuyết âm nhạc kể từ đó.

Phần C   Ý tưởng âm nhạc-là-toán học này thường đi kèm với khái niệm rằng âm nhạc, ít nhất khi nói một cách hình thức, tồn tại bên ngoài thế giới mà nó được tạo ra. Trên tạp chí The New York Review of Books gần đây, nghệ sĩ piano kiêm nhà phê bình Charles Rosen đã thảo luận quan điểm lâu đời cho rằng trong khi hội họa và điêu khắc mô phỏng ít nhất một số khía cạnh của thế giới tự nhiên, còn chữ viết mô tả những suy nghĩ và cảm xúc mà chúng ta quen thuộc, âm nhạc lại hoàn toàn trừu tượng với thế giới mà chúng ta đang sống. Theo David Schwartz và các đồng nghiệp của ông, không có ý tưởng nào là đúng. Sở thích âm nhạc của con người về cơ bản được định hình không phải bởi các thuật toán hay tỷ lệ tinh tế mà bởi những âm thanh lộn xộn trong đời sống thực tế, đặc biệt là giọng nói – nhờ đó hình thành bởi di sản quá trình tiến hóa của

...

Để xem được đầy đủ nội dung và tải dữ liệu, bạn phải trở thành thành viên của chúng tôi và trả phí cho tài liệu (nếu có)