Mrs. Carlill and the Carbolic Smoke Ball

99,000

Mrs. Carlill and the Carbolic Smoke Ball
Mrs. Carlill and the Carbolic Smoke Ball

99,000

  • Chúng tôi chấp nhận các phương thức thanh toán sau đây: Thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ, PayPal, chuyển khoản ngân hàng và tiền mặt.
    Chúng tôi sẽ không thu thêm phí cho bất kỳ hình thức thanh toán nào.
  • Đối với sản phẩm có giá: Sau khi chúng tôi ghi nhận thông tin đã thanh toán sản phẩm của bạn, sản phẩm sẽ được mở khóa và bạn có thể xem trực tiếp và tải tài liệu sản phẩm.
  • Đối với thành viên trả phí: Bạn có thể mua và thanh toán sản phẩm với giá 0đ để tải tài liệu sản phẩm.
  • Bạn có thể liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ mở khóa sản phẩm sớm nhất.
  • Nếu bạn gặp vấn đề về sản phẩm của chúng tôi trong thời gian sử dụng, vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ xử lý sớm nhất nhé.

Nội dung bài viết

On 14 January 1892, Queen Victoria’s grandson Prince Albert Victor, second in line to the British throne, died from flu. He had succumbed to the third and most lethal wave of the Russian flu pandemic sweeping the world. The nation was shocked. The people mourned. Albert was relegated to a footnote in history.

Three days later, London housewife Louisa Carlill went down with flu. She was shocked. For two months, she had inhaled thrice daily from a carbolic smoke ball, a preventive measure guaranteed to fend off flu – if you believed the advert. Which she did. And why shouldn’t she when the Carbolic Smoke Ball Company had promised to cough up £100 for any customer who fell ill? Unlike Albert, Louisa recovered, claimed her £100 and set in train events that would win her lasting fame.

It started in the spring of 1889. The first reports of a flu epidemic came from Russia. By the end of the year, the world was in the grip of the first truly global flu pandemic. The disease came in waves, once a year for the next four years, and each worse than the last.

Whole cities came to a standstill. London was especially hard-hit. As the flu reached each annual peak, normal life stopped. The postal service ground to a halt, trains stopped running, banks closed. Even courts stopped sitting for lack of judges. At the height of the third wave in 1892, 200 people were buried every day at just one London cemetery. This flu was far more lethal than previ­ous epidemics, and those who recovered were left weak, depressed, and often unfit for work. It was a picture repeated across the continent.

Accurate figures for the number of the sick and dead were few and far between but Paris, Berlin and Vienna all reported a huge upsurge in deaths. The news­papers took an intense interest in the disease, not just because of the scale of it but because of who it attacked. Most epidemics carried off the poor and weak, the old and frail. This flu was cutting as great a swathe through the upper classes, dealing death to the rich and famous, and the young and fit.

The newspaper-reading public was fed a daily diet of celebrity victims. The flu had worked its way through the Russian imperial family and invaded the royal palaces of Europe. It carried off the Dowager Empress of Germany and the second son of the king of Italy, as well as England’s future king. Aristocrats and politicians, poets and opera singers, bishops and cardinals – none escaped the attentions of the Russian flu.

The public grew increasingly fearful. The press might have been overdoing the doom and gloom, but their hysterical coverage had exposed one terrible fact.

The medical profession had no answer to the disease. This flu, which might ft not even have begun in Russia, was a mystery. What caused it and how did it spread? No one could agree on anything.

By now, the theory that micro-organisms caused disease was gaining ground, g but no one had identified an organism responsible for flu (and wouldn’t until 1933). In the absence of a germ, many clung to the old idea of bad airs, or mi­asmas, possibly stirred by some great physical force – earthquakes, perhaps, or electrical phenomena in the upper atmosphere, even a passing comet.

Doctors advised people to eat well avoiding “unnecessary assemblies”, and if they were really worried, to stuff cotton wool up their nostrils. If they fell ill, they should rest, keep warm and eat a nourishing diet of “milk, eggs and farinaceous puddings”. Alcohol figured prominently among the prescriptions: one eminent English doctor suggested champagne, although he conceded “brandy M in considerable quantities has sometimes been given with manifest advantages”. French doctors prescribed warm alcoholic drinks, arguing that they never saw an alcoholic with flu. Their prescription had immediate results: over a three-day period, 1,200 of the 1,500 drunks picked up on the streets of Paris claimed they were following doctor’s orders.

Some doctors gave drugs to ease symptoms – quinine for fever, salicin for head­ache, heroin for an “incessant cough”. But nothing in the pharmacy remotely resembled a cure. Not surprisingly, people looked elsewhere for help. Hoping to cash in while the pandemic lasted, purveyors of patent medicines competed for the public’s custom with ever more outrageous advertisements. One of the most successful was the Carbolic Smoke Ball Company.

The carbolic smoke ball was a hollow rubber ball, 5 centimetres across, with a nozzle covered by gauze. Inside was a powder treated with carbolic acid, or phenol. The idea was to clutch it close to the nose and squeeze gently, inhaling deeply from the emerging cloud of pungent powder. This, the company claimed, would disinfect the mucous membranes, curing any condition related to “taking cold”. In the summer of 1890, sales were steady at 300 smoke balls a month. In January 1891, the figure skyrocketed to 1,500.

Eager to exploit the public’s mounting panic, the Carbolic Smoke Ball Company made increasingly extravagant claims. Oh 13 November 1892, its latest advert in the Pall Mall Gazette caught the eye of south London housewife Louisa Carlill. “Carbolic Smoke Ball,” it declared, “will positively cure colds, coughs, asthma, bronchitis, hoarseness, influenza, croup, whooping cough …”. And the list went on. But it was the next part Mrs. Carlill found compelling. “A £100 reward will be paid by the Carbolic Smoke Ball Company to any person who contracts the increasing epidemic influenza, colds or any disease caused by taking cold, after having used the carbolic smoke ball according to the printed directions supplied with each ball. £1,000 is deposited with the Alliance bank, Regent Street, showing our sincerity in the matter.”

Mrs. Carlill hurried off to buy a smoke ball, price 10 shillings. After carefully reading the instructions, she diligently dosed herself thrice daily until 17 Janu­ary – when she fell ill.

On 20 January, Louisa’s husband wrote to the Carbolic Smoke Ball Company. Unfortunately for them, Mr. Carlill happened to be a solicitor. His wife, he wrote, had seen their advert and bought a smoke ball on the strength of it. She had followed the instructions to the letter, and yet now – as their doctor could confirm – she had flu.

There was no reply. But £100 was not a sum to be sneezed at. Mr. Carlill per­sisted. The company resisted. Louisa recovered and sued. In June, Mr. Justice Hawkins found in Mrs. Carlill’s favour. The company’s main defence was that adverts were mere “puffery” and only an idiot would believe such extravagant claims. Judge Hawkins pointed out that adverts were not aimed at the wise and thoughtful, but at the credulous and weak. A vendor who made a promise “must not be surprised if occasionally he is held to his promise”.

Carbolic appealed. In December, three lord justices considered the case. Carbolic’s lawyers tried several lines of defence. But in the end, the case came down to a single matter: not whether the remedy was useless, or whether Carbolic had committed fraud, but whether its advert constituted a contract – which the company had broken. A contract required agreement between two parties, argued Carbolic’s lawyers. What agreement had Mrs. Carlill made with them?

There were times, the judges decided, when a contract could be one-sided. The advert had made a very specific offer to purchasers: protection from flu or £100. By using the smoke ball as instructed, Mrs. Carlill had accepted that offer. The company might just have wriggled out of if if it hadn’t added the bit about the £1,000 deposit. That, said the judges, gave buyers reason to believe Carbolic meant what it said. “It seems to me that if a person chooses to make extrava­gant promises of this kind, he probably does so because it pays him to make them, and, if he has made them, the extravagance of the promises is no reason in law why he should not be bound by them,” pronounced Lord Justice Bowen.

Louisa got her £100. The case established the principle of the unilateral con­tract and is frequently cited today.

Questions 14-17: TRUE/ FALSE/ NOT GIVEN

  1. Cities rather than rural areas were badly affected by the pandemic flu.
  2.  At the time of the flu pandemic, people didn’t know the link between micro-organisms and illnesses.
  3. People used to believe flu was caused by miasmas.
  4. Flu prescriptions often contained harmful ingredients.

Questions 18-21: Complete the diagram below. Choose NO MORE THAN TWO WORDS from the passage for each answer. Write your answers in boxes 18-21 on your answer sheet.

 

Questions 22-25: Look at the following people (Questions 22-25) and the list of statements. Match each person with the correct statement. Write the correct letter A-F in boxes 22-25 on your answer sheet.

List of Statements

A- Filed a complaint which was never responded to

B- Broke the contract made with Carbolic Smoke Ball Company

C- Initiated a legal case

D- Described the audience of advertisement

E- Claimed that most advertisements are fraudulent

F- Treated advertisement as a type of contract

 

  1. Mrs. Carlill
  2. Mrs. Carlill’s husband
  3. Judge Hawkins
  4.  Lord Justice Bowen

Question 26: Why is Mrs. Carlill’s case often cited in present-day court trials?

A- It proved the untrustworthiness of advertisements.

B- It established the validity of one-sided contract.

C- It explained the nature of contract.

D- It defended the rights of consumers.

14 NOT GIVEN
15 FALSE
16 TRUE
17 NOT GIVEN
18 Gauze
19 Nozzle
20 Powder/ pungent powder
21 Rubber ball
22 C
23 A
24 D
25 F
26 B

Bà Carlill và quả bóng khói hơi carbolic

Vào ngày 14 tháng 1 năm 1892, cháu trai của Nữ hoàng Victoria, Hoàng tử Albert Victor, người đứng thứ hai sau ngai vàng Anh, qua đời vì bệnh cúm. Hoàng tử đã không thể chống chọi được làn sóng thứ ba gây chết nhiều người nhất trong đại dịch cúm Nga đang càn quét thế giới. Cả nước đã bị sốc. Người dân thương tiếc. Albert đã được đưa vào mục chú thích cuối trang trong lịch sử.

Ba ngày sau, bà nội trợ Louisa Carlill ở London bị cúm. Bà ấy đã bị sốc. Trong hai tháng, bà đã hít ba lần mỗi ngày một quả bóng khói hơi carbolic, một biện pháp phòng ngừa được đảm bảo sẽ chống lại bệnh cúm – nếu bạn tin vào lời quảng cáo. Bà ấy đã làm điều đó. Và tại sao bà lại không làm vậy khi mà Công ty Carbolic Smoke Ball đã hứa sẽ chi 100 bảng cho bất kỳ khách hàng nào bị ốm? Không giống như Albert, Louisa đã hồi phục, yêu cầu bồi thường 100 bảng và bắt đầu một loạt các sự việc giúp cô nổi tiếng lâu dài.

Nó bắt đầu vào mùa xuân năm 1889. Các báo cáo đầu tiên về dịch cúm đến từ Nga. Vào cuối năm đó, thế giới đã chìm trong cơn đại dịch cúm toàn cầu thực sự đầu tiên. Bệnh xảy ra theo từng đợt, mỗi năm một lần trong bốn năm tiếp theo, và đợt sau trầm trọng hơn đợt trước.

Toàn bộ thành phố đi vào bế tắc. London đặc biệt bị ảnh hưởng nặng nề. Khi dịch cúm lên đến đỉnh điểm hàng năm, cuộc sống bình thường ngừng lại. Dịch vụ bưu điện ngừng hoạt động, xe lửa ngừng chạy, các ngân hàng đóng cửa. Ngay cả các tòa án cũng ngừng xét xử vì thiếu thẩm phán. Vào đỉnh điểm của làn sóng thứ ba năm 1892, 200 người đã được chôn cất mỗi ngày chỉ tại một nghĩa trang ở London. Bệnh cúm này gây chết người cao hơn nhiều so với các bệnh dịch trước đây, và những người đã bình phục vẫn trở nên yếu ớt, trầm cảm và thường không thể làm việc. Đó là một bức tranh được lặp lại trên khắp lục địa.

Số liệu chính xác về số người bị bệnh và chết thì thất thường nhưng Paris, Berlin và Vienna đều báo cáo số người chết tăng cao đột ngột. Các tờ báo dành sự quan tâm đặc biệt đến căn bệnh này, không chỉ vì quy mô của nó mà còn vì người mà nó đã tấn công là ai. Hầu hết các bệnh dịch đều xảy đến với những người nghèo khổ và bệnh tật, người già yếu. Bệnh cúm này đã cắt một vạt lớn xuyên qua tầng lớp thượng lưu, gây tử vong cho những người giàu có và nổi tiếng, và cả những người trẻ tuổi và khỏe mạnh.

Công chúng đọc báo thì được cho biết chế độ ăn hàng ngày của các nạn nhân là người nổi tiếng. Bệnh cúm đã xâm nhập vào hoàng gia Nga và xâm nhập vào các cung điện hoàng gia của châu Âu. Nó cướp đi mạng sống của Thái hậu nước Đức và con trai thứ hai của vua Ý, cũng như vị vua tương lai của nước Anh. Giới quý tộc và chính trị gia, nhà thơ và ca sĩ nhạc thính phòng, giám mục và hồng y – không ai thoát khỏi sự chú ý của bệnh cúm Nga.

Công chúng ngày càng lo sợ. Báo chí có thể đã làm quá mức về cái chết và sự u ám, nhưng việc đưa tin quá khích của họ đã phơi bày một sự thật khủng khiếp.

Các chuyên gia y tế đã không có câu trả lời cho căn bệnh. Dịch cúm này, thậm chí có thể chưa bắt đầu ở Nga, là một bí ẩn. Điều gì đã gây ra nó và nó đã lây lan như thế nào? Không ai có thể đồng ý về bất cứ điều gì.

Hiện tại, giả thuyết cho rằng vi sinh vật gây bệnh đang dần được khẳng định, nhưng chưa ai xác định được vi sinh vật gây ra bệnh cúm (và sẽ phải đến năm 1933). Trong trường hợp không có vi trùng, nhiều người vẫn bám vào quan niệm cũ về những luồng khí xấu, hay ám khí, có thể bị khuấy động bởi một lực vật lý lớn nào đó – có thể là động đất, hoặc hiện tượng điện trong tầng cao khí quyển, thậm chí là một sao chổi đi qua.

Các bác sĩ khuyến cáo mọi người nên ăn uống đầy đủ để tránh “những hội chứng không cần thiết”, và nếu họ thực sự lo lắng, hãy nhét bông gòn vào lỗ mũi. Nếu bị ốm, họ nên nghỉ ngơi, giữ ấm và ăn chế độ dinh dưỡng gồm “sữa, trứng và bánh puddings”. Rượu được xem là nổi bật trong số các đơn thuốc: một bác sĩ nổi tiếng người Anh đã gợi ý rượu sâm panh, mặc dù ông thừa nhận “rượu mạnh M với một lượng cân nhắc đôi khi được cho có những lợi thế rõ ràng”. Các bác sĩ Pháp kê đơn đồ uống có cồn ấm, lập luận rằng họ chưa bao giờ thấy một người nghiện rượu bị cúm. Đơn thuốc của họ có kết quả ngay lập tức: trong khoảng thời gian ba ngày, 1.200 trong số 1.500 người say rượu bị bắt gặp trên phố Paris tuyên bố rằng họ đang tuân theo chỉ định của bác sĩ.

Một số bác sĩ đã kê các loại thuốc để giảm bớt các triệu chứng – thuốc quinine để giảm sốt, salicin để giảm đau đầu, heroin để giảm “cơn ho không dứt”. Nhưng không có gì trong hiệu thuốc giống như một phương thuốc chữa bệnh. Không có gì ngạc nhiên khi mọi người tìm kiếm sự giúp đỡ ở nơi khác. Với hy vọng kiếm được tiền trong khi đại dịch kéo dài, những người cung cấp các loại thuốc có sáng chế đã cạnh tranh nhau dựa trên thói quen của công chúng bằng những quảng cáo thái quá hơn bao giờ hết. Một trong những nhà cung cấp thành công nhất là Công ty Carbolic Smoke Ball.

Quả cầu khói carbolic là một quả bóng cao su rỗng, có chiều ngang 5 cm, với một vòi được che bằng băng gạc. Bên trong là một loại bột được xử lý bằng axit carbolic, hoặc phenol. Ý tưởng là giữ chặt nó gần mũi và bóp nhẹ, hít sâu đám mây bột hắc đang nổi lên. Điều này, công ty tuyên bố, sẽ khử trùng các màng nhầy, chữa khỏi bất kỳ tình trạng nào liên quan đến “cảm lạnh”. Vào mùa hè năm 1890, doanh số bán hàng đều đặn ở mức 300 quả bóng khói mỗi tháng. Vào tháng 1 năm 1891, con số này đã tăng vọt lên 1.500.

Mong muốn khai thác sự hoảng sợ ngày càng tăng của công chúng, Công ty Carbolic Smoke Ball đã đưa ra những tuyên bố ngày càng thái quá. Ngày 13 tháng 11 năm 1892, quảng cáo mới nhất của hãng trên tờ Pall Mall Gazette đã lọt vào mắt của bà nội trợ Louisa Carlill ở nam London. “Carbolic Smoke Ball,” nó tuyên bố, “sẽ chữa trị tích cực cảm lạnh, ho, hen suyễn, viêm phế quản, khản tiếng, cúm, viêm tắc thanh quản, ho gà …”. Và danh sách tiếp tục. Nhưng phần tiếp theo mới là phần mà bà Carlill thấy hấp dẫn. “Phần thưởng 100 bảng Anh sẽ được Công ty Carbolic Smoke Ball trả cho bất kỳ người nào mắc bệnh cúm đang gia tăng, bị cảm lạnh hoặc bất kỳ bệnh nào do nhiễm lạnh, sau khi đã sử dụng bóng khói carbolic theo hướng dẫn in đi kèm theo mỗi quả bóng. 1.000 bảng Anh được gửi vào ngân hàng Alliance, Regent Street, thể hiện sự chân thành của chúng tôi trong vấn đề này. ”

Bà Carlill vội vàng đi mua một quả cầu khói, giá 10 shilling. Sau khi đọc kỹ các hướng dẫn, bà ấy siêng năng dùng thuốc ba lần mỗi ngày cho đến ngày 17 tháng 1 – bà ấy ngã bệnh.

Vào ngày 20 tháng 1, chồng của Louisa đã viết thư cho Carbolic Smoke Ball Company. Thật không may cho họ, ông Carlill hóa ra lại là một cố vấn pháp luật. Vợ ông, ông viết, đã nhìn thấy quảng cáo của họ và mua một quả bóng khói vì sức mạnh của nó. Bà ấy đã tuân theo hướng dẫn từng ly từng tý, nhưng bây giờ – như bác sĩ xác nhận – bà ấy đã bị cúm.

Không có phản hồi nào. Nhưng 100 bảng là số tiền đáng quan tâm. Ông Carlill tiếp tục. Công ty đã phản đối. Louisa hồi phục và khởi kiện. Vào tháng 6, Thẩm phán Hawkins đã xác minh và tuyên bố có lợi cho bà Carlill. Sự biện hộ chính của công ty là những lời quảng cáo chỉ là “lời quảng cáo khuếch khoác” và chỉ một tên ngốc mới tin những lời tuyên bố quá mức như vậy. Thẩm phán Hawkins chỉ ra rằng các quảng cáo không nhằm vào những người khôn ngoan và thận trọng, mà nhắm vào những người nhẹ dạ cả tin và yếu đuối. Một người bán hàng đã hứa “không được ngạc nhiên nếu đôi khi anh ta bị bắt phải giữ lời hứa của mình”.

Carbolic kháng cáo. Vào tháng 12, ba thẩm phán đã xem xét vụ việc. Các luật sư của Carbolic đã cố gắng đưa ra một số cách bào chữa. Nhưng cuối cùng, vụ việc chỉ nằm ở một vấn đề: không phải liệu phương thuốc có vô ích hay không, hay liệu Carbolic có hành vi gian lận hay không, mà là liệu quảng cáo của nó có cấu thành một hợp đồng – mà công ty đã phá vỡ hay không. Các luật sư của Carbolic lập luận rằng hợp đồng cần có sự thỏa thuận giữa hai bên. Bà Carlill đã thỏa thuận gì với họ?

Có những lần khi hợp đồng có thể là một phía, các thẩm phán đã quyết định. Quảng cáo đã đưa ra một lời đề nghị rất cụ thể cho người mua: bảo vệ khỏi bệnh cúm hoặc 100 bảng. Bằng cách sử dụng quả cầu khói theo đúng hướng dẫn, bà Carlill đã chấp nhận lời đề nghị. Công ty có thể đã thoát nếu họ không thêm một chút về khoản tiền gửi 1.000 bảng Anh. Các thẩm phán cho biết, điều đó cho người mua lý do để tin rằng Carbolic nghiêm túc với những gì nó đã quảng cáo. “Đối với tôi, có vẻ như nếu một người chọn đưa ra những lời hứa phóng đại kiểu này, anh ta có thể làm như vậy bởi vì anh ta được trả tiền để thực hiện chúng, và, nếu anh ta đã thực hiện chúng, theo luật chẳng lẽ anh ta lại không nên bị ràng buộc bởi sự ngông cuồng của những lời hứa” Thẩm phán Bowen tuyên bố.

Louisa đã nhận 100 bảng của bà ấy. Vụ việc đã thiết lập nguyên tắc hợp đồng đơn phương và thường xuyên được trích dẫn cho đến ngày nay.

Câu hỏi 14-17: TRUE / FALSE / NOT GIVEN

  1. Các thành phố bị ảnh hưởng nặng nề bởi đại dịch cúm hơn nông thôn
  2. Vào thời điểm xảy ra đại dịch cúm, mọi người không biết mối liên hệ giữa vi sinh vật và bệnh tật.
  3. Mọi người từng tin rằng bệnh cúm là do ám khí gây ra.
  4. Các đơn thuốc cảm cúm thường chứa các thành phần độc hại.

Câu hỏi 18-21: Hoàn thành sơ đồ dưới đây. Chọn KHÔNG HƠN HAI TỪ trong bài văn cho mỗi câu trả lời. Viết câu trả lời vào ô 18-21 trên phiếu trả lời của bạn.

 

Câu hỏi 22-25: Nhìn vào những người sau đây (Câu hỏi 22-25) và danh sách các câu phát biểu. Nối mỗi người với câu đúng. Viết đúng chữ cái A-F vào ô 22-25 trên phiếu trả lời của bạn.

Danh sách các phát biểu

 

A- Đã nộp đơn khiếu nại mà không bao giờ được phản hồi

B- Phá vỡ hợp đồng đã ký với Công ty Carbolic Smoke Ball

C- Khởi xướng một vụ án pháp lý

D- Mô tả đối tượng của quảng cáo

E- Tuyên bố rằng hầu hết các quảng cáo là gian lận

F- Quảng cáo được coi như một loại hợp đồng

  1. Bà. Carlill
  2. Chồng bà Carlill
  3. Thẩm phán Hawkins
  4. Thẩm phán Bowen

Câu hỏi 26: Tại sao trường hợp của bà Carlill thường được trích dẫn trong các phiên tòa ngày nay?

A- Nó đã chứng minh tính không đáng tin cậy của các quảng cáo.

B- Nó thiết lập hiệu lực của hợp đồng một bên.

C- Nó giải thích bản chất của hợp đồng.

D- Nó bảo vệ quyền lợi của người tiêu dùng.

14 NOT GIVEN
15 FALSE
16 TRUE
17 NOT GIVEN
18 Gauze
19 Nozzle
20 Powder/ pungent powder
21 Rubber ball
22 C
23 A
24 D
25 F
26 B